Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

A theme song




"Bài thơ em viết, cho anh ngày ấy
Bài thơ đong đếm những nỗi niềm người con gái
Đã yêu anh, đã nhớ anh, đã chờ anh
Từng giây từng phút trôi qua

Là bài thơ em viết, cho anh ngày ấy
Tình yêu em mong manh như cơn gió thu qua
Một tình yêu như là mơ, một tình yêu như là thơ..."



Hai ngày nay đầu tôi nó cứ vang vang mấy câu hát này, mãi không dứt ra được... Thì bệnh của tôi nó vậy, hễ thích bài nào là tôi replay nó điên cuồng trong mấy ngày liên tiếp. Rồi cứ lắc lư cái đầu ở bất cứ đâu, dù cho là ở nhà hay chốn đông người cũng vậy, nghe đến khi nào có bài khác thay thế tôi mới chịu thôi. (Bởi vậy mà tôi hay bị chửi, hờ hờ)

Tôi nhớ được nghe ở đâu đó, người ta nói rằng : "Cuộc đời chúng ta vốn giống hệt như cuốn phim mà ta hay xem, mọi người xung quanh ta là diễn viên phụ, góp phần tạo nên bộ phim về cuộc đời của diễn viên chính là ta... Và giữa cuộc đời và bộ-phim-cuộc-đời của một người, có lẽ chỉ khác duy nhất ở những bản nhạc nền"

Tôi thì lại không cho là như vậy, bởi cuộc đời tôi, tính cho đến thời điểm hiện tại thì cũng đã có hơn vài chục bản nhạc nền rồi. Ri nè, lúc tôi sinh ra, bản nhạc nền mẹ chọn cho tôi là những bài hát ầu ơ mà mẹ ru tôi ngủ. Lúc tôi vào mẫu giáo, bản nhạc nền cô giáo chọn cho tôi là : "Ba thương con vì con giống mẹ..." hay "... Trường của cháu đây là trường mầm non". Lúc tôi mới vào cấp một thì lại: "Tạm biệt gấu misa nhé, mai em vào cấp một rồi..." ... Còn nhiều nữa, ví dụ như tôi từng một thời nghêu ngao Thà rằng như thế của Ưng Hoàng Phúc nè, với cả My Love của Westlife nè, toàn các ca khúc nổi tiếng một thời cả, rồi "Remember when" này, "Everyday I love you" này... Đấy, những ca khúc mà tôi cứ được(bị) nghe đi nghe lại (như Nàng Kiều lỡ bước hay các đại loại vậy), cứ nghêu ngao một thời, hay lắc lư mỗi khi feel the beat thì tôi đều gọi nó là nhạc nền cả.

Thì bây giờ bản nhạc nền cuộc đời của tôi là bài hát ở trên đấy. 3 năm nay rồi, đều đặn, mỗi năm một lần, sẽ lại có một ca khúc viết về thưở học trò áo trắng trở thành bản nhạc nền của cuộc đời tôi, những bài hát làm tôi nhớ về cái lứa tuổi mà tình yêu của nó thật đẹp, thật ngây ngô. Không ôm ấp, không hôn, không abc xyz gì cả... Thiệt là trong sáng *troll face*.

Nói không phải khoe chứ hồi đó, tôi có nhiều em gái lớp dưới viết thư xin làm quen lắm, cũng không phải tôi chảnh gì nhưng mà chỉ là các em ấy không biết rằng đầu óc tôi đã để ở 1 nơi khác từ lớp 9 đến tận lớp 11...  Và chỉ một mình tôi thôi .Gần nhà tôi nữa chứ...Ha ha, một thời thật đáng nhớ. Nhỉ?
Nè, tui đã nói là tui không có khoe mà TT^TT

6 nhận xét:

Nặc danh nói...

Em thì thường gán một bài hát cho một người mà em yêu quý ^^

Unknown nói...

vậy thì anh là bài gì? ;;)

Unknown nói...

thích...

Nặc danh nói...

ko thể nói đc :3

Unknown nói...

vậy nói lý do đc k? :))

Cô nhà thơ nói...

Nói không phải khoe chứ hồi đó, tôi có nhiều em gái lớp dưới viết thư xin làm quen lắm
===>>>> khoe trắng trợn chứ còn gì nữa :v

Đăng nhận xét