Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Cho những thói quen cũ và những người bạn của thằng tôi


Tôi đang ngồi cà phê sáng một mình, viết những dòng này trên một trình soạn thảo văn bản rất quen thuộc nhưng lại vô cùng lạ lẫm.  Nói là quen thuộc bởi vì tôi chỉ quen sử dụng hàm SUM của nó để tính điểm đánh bài cùng bọn bạn, nói là lạ lẫm bởi vì đây là lần đầu tiên tôi thả những gì có trong đầu ở đây với độc nhất 2 ngón tay cái chứ không phải cả 2 bàn tay đầy đủ ngón trỏ,ngón út, ngón áp út và ngón giữa như thường lệ. Cũng khá thú vị, bởi mọi thứ đều có vẻ khan khác, tiếng động xung quanh tôi là những lời xì xầm tán gẫu buổi sáng, hình ảnh xung quanh tôi là dòng xe cộ tấp nập là một ông lão mặc độc chiếc quần xì đang giũ chiếc thảm chùi chân ở sân thượng góc nhà xa xa, là vài tập vé số chìa ra trước mặt, rồi đến mùi vị trong miệng tôi, là cà phê sữa và trà đá, và mũi tôi nồng nặc khói thuốc xen lẫn mùi nước hoa phụ nữ của ai đó.



Khó chịu 1 xíu... nhưng thú vị!

Tôi tự hỏi, lần cuối cùng cái thói quen đi uống cà phê một mình, đi chơi pump một mình được thực hiện là bao giờ nhỉ? Vài tháng qua quả thật có quá nhiều sự thay đổi trong cuộc đời của một thằng thanh niên 20 tuổi + 1. Vui có buồn có, mà buồn thì nhiều hơn vui và có lẽ vì vui mà ta lại vơi bớt được nỗi buồn. Chẳng hiểu tại sao những cái đam mê tôi nghĩ là chẳng mấy người hiểu của tôi giờ lại được hưởng ứng mạnh mẽ như vậy, bọn nó lại còn ngang nhiên gạt bay đi những thói quen đi ăn một mình, đi uống nước một mình và đi chơi một mình của tôi bằng những câu chuyện trên trời dưới đất, không đầu không đuôi, bằng những trò tổng dìm hàng tôi trước mặt bao người, bằng sự lắng nghe và quan tâm anh em rất chân thành…

Đau 2 ngón tay cái quá, nghỉ 1 chút...Có lẽ việc về nhà là bấm ngay móng tay ở 2 ngón cái đi mới được.

Mới hôm qua tôi được “mời” vào xem blog của một bạn dễ thương, có thể nói là mến ngay từ lần nhìn thấy đầu tiên, bây giờ vẫn còn mến, và nó có chiều hướng tăng, bạn có viết thế này:
             “Mà vấn đề tôi đang nói tới là cái blog của bạn mới quen có theme yêu thế, màu xanh             thiên thanh có mấy nét vẽ chẳng đâu vào đâu thích thế! À, thêm 1 ý bonus vào đâu nữa thôi, là tôi thích nét bút chì, rất đẹp theo nét riêng của nó, giản dị và không ồn ào…và vì có thể dễ dàng xóa đi…như khi buồn buồn mình viết j đó kiểu vắt qua đầu “ hôm nay, mưa chíu chíu, cây trụ điện, tóc vàng hoe, ô Thái và bà Ngoại”…hhaaa”

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Chuyện, con người ta đẹp nên là dĩ nhiên gu thẩm mỹ người ta nó cũng cao, toàn nói cái chuyện đương nhiên”.… haha…

Và suy nghĩ thứ hai của tôi là: “Thực ra nét bút chì không dễ dàng xóa đi như lời quảng cáo của người phát minh ra nó đâu, tẩy có xịn mấy đi nữa thì khi tẩy kiểu gì nó chả để lại vết, và cái quan trọng là điều bạn vừa viết ra bạn có xóa được nó ở trong đầu bạn không?”. Ai đó đang đọc đồng ý chứ? 


Cho những ai chưa đồng ý:
Cái thứ dễ dàng xóa đi trước mặt tôi nhất bây giờ là cái entry đang viết, chỉ cần CTRL + A và Backspace một phát là tất cả như chưa có gì, nhưng không phải đâu,  thực ra nó vẫn ở đâu đấy trong trình soạn thảo, bạn chỉ cần CTRL+Z là mọi thứ trở lại, thậm chí là nếu như tôi đã xóa nó đi, tắt cả trình soạn thảo rồi chọn “Don’t save”, thì tôi vẫn có thể recover lại được 1 phần nào đấy đã được lưu vào file blog.doc trên chiếc thẻ nhớ 4gb nằm trong điện thoại lúc này. Và nếu như tôi muốn nó biến mất hoàn toàn, điều tôi cần làm là rút cái thẻ này ra, cắm nó vào đầu đọc thẻ, rồi cắm tiếp nó vào máy tính, xong format cái thẻ này đi, rồi kiếm cái file gì nhỏ nhỏ tầm vài MB như file hình, cóp đầy thẻ, làm đi làm lại như vậy tầm 2 3 lần, thì chắc chắn rằng tôi sẽ không thể giở trò đi khôi phục lại nó vào những lúc không đâu…


Đấy, thấy phức tạp chưa, xóa những cái gì đã nhớ, đã ghi một cách hoàn toàn chẳng dễ dàng đâu. Nhưng nói chung cái theme của tôi nó đẹp, đúng không cái bạn dễ mến kia? 



Và những “người bạn” đã bước vào cuộc đời của tôi à! Tôi biết tôi sẽ không bao giờ quên được các bạn đâu, cái tên của tôi tuy chỉ được đặt trong 10 phút nhưng nó cũng tương đối đúng với trí nhớ của tôi á, đặc biệt là:

  •             Những người bạn chỉ mới quen nhưng đã thật mến, 
  •             Những người bạn chỉ mới quen nhưng đã sẵn một bàn tay kéo tôi đi,
  •             Những người bạn ngồi cạnh luôn chia sẻ quà vặt thật ngon mang từ quê lên,
  •             Những đứa bạn hơn 10 năm mới gặp lại nhưng chuyện gì cũng nhớ,
  •            Những đứa bạn tuy chí chóe và chửi nhau rất nhiều, lại hiểu ý uống giúp tôi đến tận khi nó nôn mửa mà tôi thì bình chân như vại,
  •            Những đứa bạn đã quen thân thật lâu, inbox tôi liên hồi, nhắn tin không ngơi nghỉ, gặng hỏi bệnh tình của mẹ, và nghe xong thì tìm cách giúp tôi đủ đường


….nhiều lắm rất nhiều…

Nghĩ đến đây tôi mừng phát khóc. Thật! 

            À, những người tôi đã-và-đang-yêu+thương nữa chứ.


P/s: Giờ có thêm cái trò sửa blog theo yêu cầu nữa, thôi thì vì bạn ấy nằm trong cái list ở trên nên là cho dzô luôn cũng được =)) : "tuy bạn ý nhắn tin chiu chíu kể toàn chuyện tầm xàm cơ mà thặc ra bạn ý rất là tốt bụng dễ thương hiền lành và thục nữ, nhân tiện k liên quan gì lắm nhưng bạn ý chưa có người yêu đâu, hãy để entry này của toy làm mai bạn ý với 1 bạn giai nào dễ thương tốt tính nhóe?! :3 "

0 nhận xét:

Đăng nhận xét