Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Đôi dòng về "Vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ"

"Duyên" - có lẽ là từ thích hợp nhất để tôi nói về việc quyết định chọn mua và đọc cuốn sách có giọng văn trong vắt, dễ thương và ý nghĩa này.

Tôi nhớ, đó là một hôm mùa hè chưa về. News feed của tôi vẫn tràn ngập các status nhưng thường lệ, đập vào mắt tôi là lời than vãn của một "thục nữ" nọ về việc tại sao má ăn thịt do ba nấu mà không ăn cho hết luôn, để lại chọc tức con cái với cái bụng đói meo vào buổi sáng, và để các bạn tin, tôi copy nguyên văn nó vào đây như này:
Ngta có "Vừa nhắm mắt vừa mở của sổ", toy có mở mắt mở tủ lạnh và nhận ra sự tồn tại nghiễm nhiên của một cái nồi to bự đặt ngay ngắn trong có 2 MẨU thịt bé xíu !!!!!!!!!!

Vâng ạ, tác phẩm của ba toy !!!!!

Cuối cùng toy đã hiểu má toy đã bao dung đến như nào !!!!!!!!!!!!!! 
Ừa, tôi cũng công nhận với các bạn là cái status trên đề cập đến quyển sách tôi yêu một cách chả-liên-quan-gì, rõ lãng nhách, nhưng mà thực sự đó là 1 cái duyên. Bởi ngay sau khi đọc được những dòng đó,tôi click like đểu một phát rồi lon ton sang nhóm Java rủ bọn bạn đi ăn sáng thì bất chợt... Mắt tôi bắt gặp được một ánh mắt của trẻ con, ngây thơ đến kỳ lạ.... Tôi phát hiện ra "nó" - trong trẻo, vui tươi ngay từ những trang đầu và cả sáng đó tôi vừa lắc lư cái đầu vừa cười tủm tỉm thiệt vui.

Có một nhà văn Nga đã nói như thế này : “Viết cho trẻ phải vui tươi, hấp dẫn, dầu là những việc nghiêm chỉnh nhất. Tiếng cười không chỉ là nghịch ngợm mà cũng là nghiêm chỉnh, dạy dỗ”. Đúng! tiếng cười không chỉ đơn giản là để nghịch ngợm rồi thôi, nó chính là sự nghiêm túc rất lớn của nhà văn (và các nhà giáo, trainer mà tôi biết) dành cho mọi người. Có lẽ chính vì muốn giảng giải cho mọi người những bài học một cách thật dễ hiểu, thật gần gũi, Nguyễn Ngọc Thuần đã chọn giọng văn rất hay này. Để rồi, những đứa trẻ nếu đọc được tác phẩm này của ông, khi nó lớn lên nó sẽ cảm nhận được những góc rất khác nhau của tác phẩm, và những người lớn khi đọc truyện của ông, có lẽ họ sẽ khó có được cái cảm giác vui vui, thích thích của trẻ con khi đọc, nhưng bài học họ học được có lẽ là không ít.

Vậy (những) bài học trong truyện này là gì? 

Đó là sự sẻ chia niềm vui và nỗi buồn...
Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thính thoảng hỏi có thích ăn bắp rang (bánh bao, bánh mì, bạch tuộc nướng, phô mai que, bún chả...blah blah...) không...
Đó là sự tự tin về chiếc răng khểnh xinh đẹp của nó có...
Đó là biết hối lỗi sau những cư xử sai lầm đầu tiên của cuộc đời....
Đó là ...

Còn rất nhiều nữa nhưng tôi chỉ để cập đến vài bài học nhỏ, để dành những phần còn lại cho các bạn sau khi đọc truyện và kể lại tôi nghe. Nhé?

Và các bạn thấy đấy, thằng nhóc trong truyện nó không có nói với bạn rằng đó là thứ nó tự chiêm nghiệm được, nó mượn lời của "mẹ" và "ba", những người lớn, để khuyên rằng chúng ta phải sẻ chia như thế nào :)... À, nhân tiện cám ơn 2 bạn nữ dễ thương vui tính tối qua ngồi nghe thằng tôi luyên thuyên kể chuyện không đâu rồi đưa tay vỗ vai an ủi tối qua hen, 2 bạn chắc là được nghe lời khuyên ở trên từ rất lâu rồi nhỉ :P. Cả bạn "thục nữ" nữa.

Cảm giác được sẻ chia điều gì và lang thang trong tâm trí của ai đó là một cảm giác cực kỳ thú vị. Nên hãy comment đường dẫn vào blog của các bạn vào ô ở dưới nhé. Tôi sẽ ghé rất đều đặn đấy ;).

P/s: À, cám ơn Thánh đã đặt mua giúp ta, đỡ tốn 10k phí vận chuyển nhé :"> 


0 nhận xét:

Đăng nhận xét