Dạo gần đây, khi tôi muốn làm một
việc gì, tôi thường tìm cho mình một cái cớ hay ho để lý giải tại sao tôi lại
làm điều đó. Nó khiến tôi an tâm và tự tin hơn khi bắt đầu mọi việc. Ừ, thì đấy,
chẳng là tối qua có một bạn nữ dễ thương vui tính nào đấy nghe đồn là đang làm
luận văn cuối khóa, còn có mấy ngày nữa là deadline rồi, mà chat chit rầm rầm với
tôi mấy ngày nay, và bản nhảy vào hỏi chưng hửng như này:
- Ê, có đang rảnh không?
- Ờ, cũng rảnh , đang thử mấy cái font hay hay mới mò được trên mạng, mần chi rứa? Tôi đáp.
- Ờ,
rứa viết blog đi
- ;;) Ưng đọc blog t viết lắm hà?
- Ừ!
- Ò, bộ con trai biết viết như t, b thấy lạ lắm hả?
- Ừ
- Biết viết
- Nhẹ
nhàng kiểu gì ấy
- K sến súa
- K
triết lý
- Kiểu nó …. *bay bay* :”>
- Ê, có đang rảnh không?
- Ờ, cũng rảnh , đang thử mấy cái font hay hay mới mò được trên mạng, mần chi rứa? Tôi đáp.
- ;;) Ưng đọc blog t viết lắm hà?
- Ò, bộ con trai biết viết như t, b thấy lạ lắm hả?
- Biết viết
- K sến súa
- Kiểu nó …. *bay bay* :”>
Đấy, thấy chưa, người ta muốn tôi
viết chứ tôi chẳng muốn viết đâu…. Hà hà
Thì nhân tiện người ta khen tôi vậy,
tôi mới lại băn khoăn đến việc: "Mình biết viết nhật ký từ bao giờ nhỉ?".
Khoan, từ từ, nhật ký thì liên quan gì ở đây? Tôi đang viết blog mà? Blog là
blog, nhật ký là Diary? Liên quan chứ, nhật ký là khởi nguồn của blog mà, đúng
không? Ủa, không đúng hả? Tôi cũng chẳng biết, tôi chỉ mơ hồ nhận thức được một
điều khác nhau cơ bản giữa blog và nhật ký là: "Bạn có thể cho ai đó đọc
blog của mình, nhưng nhật ký thì tuyệt nhiên không". Đồng ý chứ? Thôi nào,
nếu bạn có là thiểu số, hay chơi trò trao đổi nhật ký như Đê khi và Xuka trong
Đô rê mon thì cũng chỉ có 2 người các bạn biết thôi mà, ừ rồi, có thêm Nô bi ta
là 3 người các bạn, được chưa? Khổ ghê!
Ah, nhắc tới Đô rê mon, nó gợi ra
cho tôi thật nhiều thứ. Tôi nhớ mãi cái lần đầu tiên tôi viết nhật ký, xấu hổ
kinh khủng lắm. Lần đó, tôi viết nhật ký trong một file nhatky.txt trên máy
tính ở nhà, tôi không có viết ra giấy hay vở đâu, đoạn đấy vở là để học chứ đâu
phải để viết nhật ký, với lại tiền đâu mà mua, xin 500 chạy ra đầu xóm mua xu
chơi Hô xê còn khó, đừng nói là xin mẹ hai nghìn chỉ để mua vở viết nhật ký vớ
vẩn, nói mua vở nháp thì họa may, con nít con nôi 7 8 tuổi đầu biết gì mà viết
nhật ký. Vậy là tôi quyết tâm vượt lên số phận, không chấp nhận hoàn cảnh, tôi bật
máy tính lên rồi, bật notepad, đội tuyển Tin học trẻ không chuyên của trường mà
giỡn à. Rồi bắt đầu gõ với 2 ngón trỏ, bàn phím thì chưa thuộc hết chữ, gõ được
1 chữ thì mất 10 giây tìm xem thử nó nằm ở đâu mà tay thì cứ thoăn thoắt lướt
như chơi piano, quá chuyên nghiệp! Rồi cũng nặn được vài chữ đầu tiên, tôi nhớ
đại khái nó thế này:
"Ho^m nay la` thu*' 3, tro*`i na('ng dep, sa'ng nay Ti' di hoc, Ti' vu*`a ngo^`i va`o cho^~ be^n ca.nh ba` Tha?o Anh, thi` tu*. du*ng ba` Tha?o Anh re' le^n do`i xem vo? de^? kie?m tra ba`i tap ve` nha`, ro`i da'nh Ti. Hic, ngu`o`i gi` da^u ma` du~ nhu* ba` cha(`n."
Xong! Nhưng khi đọc lại một lượt
thì thấy nó cứ thế nào ấy, lủng củng quá, tôi chạy đi tìm quyển Đô rê mon, lật
ra xem lại Nô bi ta viết thế nào, chà, dở ẹc, viết nhật ký gì mà chỉ có mỗi thứ
ngày và trời mưa thì quá là tệ hại, đúng là cái đồ Nô bi ta. Quay trở lại máy
tính tôi tự tin bấm "Xa ve" cái file lại, quẳng nó ra desktop. Nén lại
rồi đặt tên file zip là : "Nhat ky cua Ti, khong duoc dung vao". Trời
ơi, nghĩ sao vậy, mấy thằng anh tôi, bánh hay trái cây để trong tủ lạnh thì dù
mẹ có dặn là bánh của thằng Tí thì nó hết là hết thôi (nói chung .... thì tôi cũng hay làm điều tương tự với thằng Út). Ôi trời ơi là trời, Tôi
đã bị đọc trộm nhật ký, trời ơi là trời, tôi ré ầm nhà, anh Sỹ thì đè đầu tôi
xuống, bịt mỏ tôi lại. Ba mẹ thì đi đâu chưa về, anh Khoa thì ung dung giải nén rồi ngang nhiên
mở ra đọc, thiệt là trơ trẽn quá mức. Hức.... Sau đó là một tràng các kiểu:
"Thảo Anh có dễ thương không Tí" , "Thảo Anh có đẹp không
Tí" ... Vớ va vớ vẩn, ngu gì tôi nhận, có dễ thương đi nữa mà tôi nhận chẳng
hóa ra tôi thích nó à! Mẹ biết mẹ la chết, hic.
Đó, kỷ niệm lần đầu tiên viết Nhật
ký đau thương vậy đó, thường con người ta lần đầu tiên làm việc gì mà thất bại
ê chề là từ bỏ luôn, tôi không phải người như vậy, tôi là người rất kiên cường,
biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, bằng chứng hùng hồn là bây giờ tôi vẫn viết,
nể chưa? :->
0 nhận xét:
Đăng nhận xét